văn


TRONG KHI CHỜ HOA XUYÊN TUYẾT

Mọi năm, từ giữa tháng ba trời đã dọ dẫm sang xuân. Ngày đã thôi co rút lại mà duổi dài ra theo độ dài của nắng, những tia nắng ấm láu lỉnh thụt ló như đứa bé thích chơi trò cút bắt. Tuyết trắng xóa, im ỉm trên nóc nhà, lặng lờ bên hè phố, hay lầm lì nơi bãi bờ từ tháng mười hai năm trước cũng rắp ranh chuyển động, mặt tuyết răn răn như xủi tăm rồi rỉ rả tan ra...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RỒI NHƯ ĐÁ NGÂY NGÔ

Trịnh Công Sơn là người viết nhạc có tài đưa người ta vào mộng mị ngay khi cuộc chiến dữ dằn cứ như kéo trì người ta lại với đời thực.

Súng mìn nổ tứ tung. Người ta chết khơi khơi dễ còn hơn đi chợ. Ðời sống buồn lắm, có lúc cùng quẩn không thua gì mấy cái ngõ cụt...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGHỀ THẦY

Năm hai mươi ba tuổi tôi bỏ cái chỗ quen thuộc, kín đáo, rất an toàn chỉ có hơi ồn ào chút đỉnh, vẫn thường ngồi chung với bạn bè mỗi khi đến trường để nhảy lên cái ghế đặt lỏng cha, lỏng chỏng trên bục gỗ, trơ trọi như cục đá thờ trong miếu ông tà. Tôi nhảy một bước từ cuộc đời vô sự của học trò để lên cuộc đời lắm sự của nghề thầy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHỜ GIÓ ĐƯA DUYÊN

Khi tôi có dịp đọc lại thơ anh thì chúng ta không còn trẻ nữa. Ðã qua cái thời cứ tưởng thơ chứa đầy thông điệp, thứ thông điệp chuyển giúp giùm nhau tín hiệu của những vì sao cứ nhấp nháy trong cô đơn…

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHỮ NGHĨA BA ĐÀO GIỮA HỒI ĐẠI DỊCH

Đã lâu lắm, lâu từ cái lúc ôm nỗi nhục bỏ nước trốn đi, tôi ít khi tìm nhớ lại khoảng thời gian tôi đã sống qua ở đó, sau tháng tư năm bảy mươi lăm. Trại tù. Học tập. Cải tạo. Chợ trời. Phường. Khóm. B2 B3. Biểu ngữ. Tuyên cáo. Nghị quyết. Những chiếc loa phóng thanh ra rả đêm ngày...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHUYỆN THỜI CHẠNG VẠNG CỦA NHỮNG NIỀM TIN

“ Người sống trong khu dưỡng lão đường 75 nhìn ông Hoà Thanh như một kẻ bệnh tật khó tính. Ông sống ở phòng 304, ít ai thăm hỏi, trừ người đàn bà Mễ trong chương trình workfare được sở xã hội cắt cử tuần đôi ba lần đến dọn dẹp vệ sinh giúp ông, nhưng hai người không trò chuyện vì ông không biết tiếng Tây Ban Nha còn bà ta thì không thạo tiếng Anh...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÓ ĐIỀU GÌ ĐỂ NÓI THÊM

Sao cứ thấy áy náy khi cầm tập báo trên tay . Có điều gì lấn cấn muốn nói thêm, muốn phân trần ... Mà nói thêm điều gì nữa ? Bộ có gì quá đáng sao? Đám bạn đã quá tuổi “ngô sở tùng chi” bỗng có lúc nhớ trăng nhớ gió, hè nhau mà viết lách đôi điều cho kịp lúc còn trăng, kẻo thôi buồn lòng gió...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ẢI NAM QUAN

Thuở mới cặp sách đến trường, học bài địa dư đầu đời bằng tiếng thầy sang sảng. Nước Việt Nam ta hình cong như chữ S, chạy dài từ ải Nam Quan đến mũi Cà mau. Câu địa lý vỡ lòng nghe thì nhẹ nhàng giản dị mà suy ra mới thấy trầm trọng từng chữ từng lời. Mỗi chữ mỗi lời là mỗi gánh nặng máu xương...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐỌC LẠI THƠ TÌNH NGUYỄN TẪT NHIÊN

Năm 1992, khi còn đang ra sức ... làm mướn để kiếm ăn, nghe tin Nguyễn Tất Nhiên vừa tự ý thoát đi mà bỏ lại thân xác mình trong một chiếc xe đậu càng đâu đó ở Cali, tôi nhớ dường như có một chút gì động đậy trong tôi, y như vừa hụt một bước chân. Và một thoáng nghĩ ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CON GÁI

Hoàng Trúc Ly, người thi sĩ vai khoác áo-hào-hoa rất mực, không biết có lần hứng thú ra sao mà làm mấy câu thơ hào hoa quá mạng ...

Ô hay con gái bay nhiều quá. Hai cánh tay mềm như cánh chim

ông ta nói ông ta nằm chiêm bao...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp