văn


VÀ RỒI ... NHỮNG CUỘC CHIA TAY VĨNH VIỄN !

Có lần tin đến muộn, rất muộn, nhưng dẫu sớm hơn cũng chẳng níu giữ được ai, họa sĩ Chóe tức Nguyễn Hải Chí vừa từ giã cõi đời. Những nét minh họa bén như dao khắc trên tuần báo Khởi Hành những năm 60-70 đã từng làm sửng sốt hơn một người xem...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ LỤC BÁT DỔ EM ĐẾN LỤC BÁT SA MÔN VÀ LỤC BÁT HOÀNG PHÁI

Không nhớ tôi thích lục bát từ hồi nào ? Có điều chắc là không phải đợi đến lúc mon men bước lên bậc trung học mới học lóm được mấy câu thiệu kiểu yêu-nhau-mới-tặng-ảnh-này xin-đừng-giận-lẫy-và-đừng-xé-đôi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HƠI THỞ RƯỚN CỦA LỤC BÁT

Bắt đầu... bắt đầu là một lời tán thán (hay tán tỉnh cũng vậy thôi) như vầy " em hai ơi sao em nhẹ hếu (đẹp dàn trời) như cái bông hường (mới nở) vậy mà tôi thì (uổng quá !) đã là một con bướm hết thời (quờ quạng) "...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MUSE

Lần nào cũng vậy, dẫu mưa hay nắng, trong suốt những kỳ giảng khóa về văn chương Âu châu ở đại học Cornell (New York) vào những năm 50, khi nhà văn Vladimir Nabokov (tác giả của cuốn tiểu thuyết Lolita đã một thời làm chấn động dư luận thế giới) lên giảng đường, là người ta thấy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LES FEUILLES MORTES

Trong suốt cuộc yêu thương mà chừng như bội bạc, đã có lần nào tôi kể em nghe về một bài hát cũ mà người ta đã hát thay cho một tiếng thở dài.

Ờ như một tiếng thở dài vậy em...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BỮA RƯỢU THỜI CHIẾN

… trong số giấy tờ lụn vụn bỏ im trong hóc tủ, có sót mấy bài thơ ... đề năm 1968.

… bữa đó, bất ngờ gặp lại tên bạn thân từ thời tiểu học, đang theo tiểu đoàn 35 BÐQ hành quân giải tỏa khu Phú Thọ Hòa, nhảy dù về chơi phố. Hai tên trạc tuổi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG CHÍN, MÙA THU-Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ

Tháng chín. Tháng của rỉ rả mưa đêm, của lả chả cánh phượng và hiu hiu mùa chuyển.

Tháng chín. Tháng của líu ríu chim sẻ rủ nhau bỏ đi và xôn xao học trò rủ rê trở lại.

Tháng chín ... khi lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BONJOUR VIETNAM

Mấy ngày giáp năm, lòng bỗng nhong nhóng chờ một cái gì dù biết mình đã thật không có gì để đợi. Ở cheo leo ngay trên vĩ độ 45 bắc, núi rừng ao hồ thành phố vẫn bằn bặt trong cơn đồng thiếp trắng.Và gió và tuyết cứ tha hồ đục đẽo mặt người...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGƯỜI ĐƯA THƯ ĐÃ ĐI QUA

Nhà tôi ở lưng chừng một con dốc. Con dốc là cái rướn mình nấn níu của dãy núi chạy đùa xuống từ hướng bắc, tới giữa đảo bỗng khựng ngang, rồi cố trườn về phía con sông nước chảy xiết sau mấy dặm rừng thưa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHO DÙ LỊCH SỬ ĐAU BẦM DẬP

Vậy là hai mươi sáu năm sau ngày anh buông súng, gần ba mươi năm sau lần anh chào nghiêm trước hàng quân nhận chức trung đội trưởng, tôi có dịp nói chuyện với anh, người bạn mới biết mà chừng như thân lắm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp