văn


CÒN ĐÓ NHỮNG CON MẮT XANH

Khi nói về sự bất lực của văn chương trước những thúc bách của xả hội, Sartre đã giả sử đem quyển La Nausée đặt cạnh một đứa bé đang đói. Rồi từ chối giải Nobel. Sao ông ta không lãnh một triệu đô-la tiền thưởng mà đi mua gạo...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MỘT THIÊN BẠC MỆNH

Năm Kiều 15 tuổi, tài sắc vẹn toàn, văn chương thi phú làu thông mà đặc biệt cái ngón đờn ca lại mùi mẩn tót chúng. Có điều không biết do đâu xúi bẩy mà âm nhạc nàng chọn chỉ toàn là mấy cung thương oán...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƯƠNG NHỚ HUYỀN TRÂN

Khi Huyền Trân gá thân lấy đất đâu biết mình vừa làm một cuộc hoán đổi quá sức dị thường. Sử không chép lại những cuộc thương-thuyết-mật đàm ngã giá nhùng nhẳng nhủng nhẳng ra sao.

Chỉ biết sau khi nàng bước xuống thuyển hoa vào Đồ Bàn thì lãnh thổ Đại Việt rộng thêm vài ngàn dặm vuông...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

FINDING NEVERLAND

Có lần em hỏi tôi người ta có thể sống thực trong một thế giới ảo. Câu hỏi vuột ra khỏi đôi môi cắn chỉ, băn khoăn như ngón tay nhỏ rụt rè, gỏ dọ dẫm lên cánh cửa đời đã đóng kín. Tôi không có câu trả lời. Em cũng không hỏi lại...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƯ, GỞI. THƠ, KHÔNG GỞI.

Từ tiền chiến, Nguyễn Xuân Sanh, người làm thơ tượng trưng đã viết một câu tượng trưng hết sẩy. Thư, gởi. Thơ, không gởi.

Thư, gởi. Thơ, không gởi. Năm chữ ngắn ngủi, cộc lốc, rạch ròi đủ tỏ ra cái vẻ dứt khoát, thẳng thừng, không có gì để bàn cải nữa. Thư, viết thì gởi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ RỒI ... NHỮNG CUỘC CHIA TAY VĨNH VIỄN !

Có lần tin đến muộn, rất muộn, nhưng dẫu sớm hơn cũng chẳng níu giữ được ai, họa sĩ Chóe tức Nguyễn Hải Chí vừa từ giã cõi đời. Những nét minh họa bén như dao khắc trên tuần báo Khởi Hành những năm 60-70 đã từng làm sửng sốt hơn một người xem...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ LỤC BÁT DỔ EM ĐẾN LỤC BÁT SA MÔN VÀ LỤC BÁT HOÀNG PHÁI

Không nhớ tôi thích lục bát từ hồi nào ? Có điều chắc là không phải đợi đến lúc mon men bước lên bậc trung học mới học lóm được mấy câu thiệu kiểu yêu-nhau-mới-tặng-ảnh-này xin-đừng-giận-lẫy-và-đừng-xé-đôi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HƠI THỞ RƯỚN CỦA LỤC BÁT

Bắt đầu... bắt đầu là một lời tán thán (hay tán tỉnh cũng vậy thôi) như vầy " em hai ơi sao em nhẹ hếu (đẹp dàn trời) như cái bông hường (mới nở) vậy mà tôi thì (uổng quá !) đã là một con bướm hết thời (quờ quạng) "...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MUSE

Lần nào cũng vậy, dẫu mưa hay nắng, trong suốt những kỳ giảng khóa về văn chương Âu châu ở đại học Cornell (New York) vào những năm 50, khi nhà văn Vladimir Nabokov (tác giả của cuốn tiểu thuyết Lolita đã một thời làm chấn động dư luận thế giới) lên giảng đường, là người ta thấy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LES FEUILLES MORTES

Trong suốt cuộc yêu thương mà chừng như bội bạc, đã có lần nào tôi kể em nghe về một bài hát cũ mà người ta đã hát thay cho một tiếng thở dài.

Ờ như một tiếng thở dài vậy em...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp