văn
VÀ ... MỘT CHÚT XUÂN THÌ
Nơi tôi ở, vẫn được gọi là thành phố có trăm nóc chuông nhà thờ, mùa xuân đang lấp ló trở lại. Nói là lấp ló vì từ trăm cái nóc chuông đang im ỉm đó bỗng dưng trở nên chộn rộn khác thường.
Có một cái gì lít chít lao chao đang làm xao động cả những mái đá đã trăm năm. À bầy chim thành phố !
By CAO VI KHANH
Đọc tiếpNGƯỜI BẠN VONG NIÊN
... Rồi người cũng bỏ đi xa
Bỏ trăng gió úa, bỏ hoa mộng tàn
Câu thơ bỏ lỡ, ngỡ ngàng !
Về tìm lại Động Hoa Vàng ngủ say...
By CAO VI KHANH
PHẠM NGỌC LƯ
Y như mọi sự nghịch lý nhất, chúng ta thân thiết dù chưa từng quen biết. Quen biết được hiểu theo cái nghĩa sơ sài nhất của nó, biết mặt, biết tên, biết tuổi, quen hơi bén tiếng, sẽ nhau chút cà-phê đắng, chia nhau chút hơi thuốc cay, sớt nhau chút rượu nồng ... hoặc tệ hơn nữa, một tiếng hỏi câu chào, hay ít ra đã có thoáng thấy bóng dáng...
By PHAM NGOC LU
Đọc tiếpTHƯ TẾT
Em xa xôi...trưa nay, mùng một tết ! Cái tết thứ hai mươi mốt của tôi ở xứ người. Trời đổ tuyết từ ban sáng. Mùa xuân đâu không thấy, chỉ thấy lạnh và buồn. Tôi chắc em cũng như nhiều người Việt khác đang mài miệt trong những xưởng thợ hay văn phòng ở đâu đó trên khắp cùng mặt đất, có thấy gì là tết đâu dù rằng trong lòng mình không thiếu một nụ xuân. Sao tôi thấy thương em...
By CAO VI KHANH
Đọc tiếp