văn


CHUYỆN CHIẾC CẦU TRÊN SÔNG MỸ THUẬN

Đã lâu lắm tôi không về lại Việt Nam. Nói vậy không có nghĩa là tôi không nhớ quê hay nhớ ít hơn những người đi đi về về từ mấy năm nay. Không, tôi nhớ quê tôi lắm chớ. Tôi nhớ đâu ngay..

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐOẠN TRƯỜNG KHÚC

V ũ gốc người Vãng Phố, theo cha đọc sách ở tuổi còn ham đánh đáo, chưa lên bảy đã làu thông quốc sử, lại lấy sách Tang thương ngẫu lục mà luận chuyện đời, làm ai nấy đều lạ. Lớn lên đổi tánh bê tha, cứ tính chuyện rong chơi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỰU TRƯỜNG XA XỨ-CVK

Khám phá được sự có mặt của một nhân vật tiểu thuyết trong đời thật vẫn là một điều thích thú thầm kín của người đọc dù rằng điều đó chẳng ăn nhập gì hết đến giá trị văn chương của tác giả hay tác phẩm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

G I Ả N G VĂ N

Những năm 70 của thế kỷ trước, tôi làm nghề dạy học. Mà dạy văn chương nữa mới bảnh chớ. Dĩ nhiên từ nhỏ tôi khoái đọc sách. Nhưng mà từ chuyện khoái đọc sách-bất kể trinh thám, kiếm hiệp, đường rừng hay tâm lý ái tình, kể cả thơ năm chữ, bảy chữ, hay lục bát kiểu Nguyễn Bính chị-cho-em-chị-chiếc-khăn-thêu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỆ NGOÀI THIÊN THU

Vậy mà rồi họ gặp lại nhau giữa cái thế giới lúc nhúc người là người sau khi kéo nhau bỏ nước chạy tán loạn vì “được” ... giải-phóng. Chuyện lạ. Mà còn lạ hơn nữa, sau khi mọi thứ mơ mộng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ EM . GIỮA LƯNG CHỪNG HẠNH PHÚC

Bên kia trời. Bên kia đời.

Khi tôi chúi đầu té nhủi lên đống giây thừng bỏ bừa bải sát be thuyền đêm hai mươi chín tết năm đó, ngay chính lúc đó, tôi bỗng có linh cảm như mình vừa bước trệch ra khỏi đời nhau, mãi mãi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ EM, VÀ GIÒNG LỆ SÓT

 Khi về rồi, ở bên nây lằn ranh của biển, tôi biết giữa chúng ta, khoảng cách đã dặm trùng thêm tới mấy lượt. Không những chỉ có dãy lục địa buồn mênh mông và đại dương đau ngăn ngắt. Mà là nỗi oan nghiệt ở giữa lòng ta đó em...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ EM, VÀ NỖI SẦU KHỔ

Khi tôi thấy em lần đầu ngước nhìn tôi, từ giữa một lớp học đông người,buổi sáng tháng chín năm đó, tôi biết giữa chúng ta thiên thu đã phong kín hết mọi lối ra...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÂM TÂM, CUỐI THU

Người đàn bà mặc toàn đen níu tay tôi lại hỏi, con mắt giấu kín sau cặp kiếng đen và bằng một giọng nói yếu như đã hết hơi, thầm, rất thầm- còn “anh nhà văn”, anh sẽ nói gì với tôi. Tôi đột ngột chết trân, đặt tay lên đầu vai gầy guộc của chị, xoa nhè nhẹ mà không nói lời nào. Rồi quay đi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HƯỜNG NHAN

Má mang con trong bụng chạy giặc từ quận về làng khi tây trở lại, cuối năm 46. Xe cộ tàu bè gì cũng bị tịch thâu hết, cả đến mấy chiếc ghe xuồng ọp ẹp cũng bị xung công. Ba thì bị bắt cùng với bạn trang lứa đâu ngay từ tiếng súng hù dọa đầu tiên. Thân đã gầy như mai lại bụng mang dạ chửa, năm đứa con từ ba tới mười tuổi lúc thúc bên chân, đường dốc ngược mười lăm cây số hóa thành sạn đạo...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp