thơ


TRỄ TRÀNG

Từng hồi nắng đục mưa trong .

Từng heo may nhớ. Từng giông bão chờ ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ.TẠ.TÔ THÙY YÊN

Chợt tin người đã thiên thu

dưng không trời bỗng sa mù trong tôi !

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

ĐỐN NGÔ

Tâm em lành như câu kinh phổ độ.

Tôi về yêu như đốn ngộ án thiền ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LẠC ĐIỆU

Ô hay tết đến chẳng chờ xuân

Tuyết trắng còn băng những mấy tầng

Một tiếng chim chiều không đủ ấm

Đất trời chưa dậy nét thanh tân...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ.TẠ.PHẠM NGỌC LƯ.

Chợt tin người đã thiên thu

dưng không trời bỗng sa mù trong tôi !

Mươi năm chuốt chữ trau lời...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÌNH NỮ

Cám ơn em đã vì ta trau chuốt

đã vì ta diễm lệ thịt da ngà

đã vì ta rươm rướm cỏ hoa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SINH NHẬT-CVK

Đêm thắp nến thấy bóng mình bỗng lạ

Đời ngoài kia thấp thoáng bóng nguyệt buồn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SẦU RU

Ru em bỏ dạ phân vân

Ru cho hết mấy lần xuân đợi chờ

Ru như chắt cả hồn thơ

Ru sao vét hết mộng mơ một đời...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

QUÁ SỨC

Sao bờ vai em nhỏ

cho anh thấy mênh mông

Ơi những lằn máu đỏ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PHẾ TÍCH

Một lần. Thấu tận trăm năm !

Còn đây, thương tích vết đâm não nùng .

Một lần yêu ! Một bão bùng !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp