thơ


ĐỜI TA. TỪ NHỮNG NGẬM NGÙI

Tiếng khóc đã lặng. Giọng Hời còn nguyên.

Lịch sử từ nổi cơn điên...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ... rồi

Từ ta xóa mộng hồng nhan

con tim hư đốn bàng hoàng kêu đau...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

CHUYỆN ĐÃ ĐÀNH

Tôi ngồi đếm ngược tuổi tình

vài mươi năm đã mà hình như chưa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÀI LỤC BÁT CUỐI NĂM-cvk

Từ ta gối mỏi phong trần,

rối ren trầm tích dợm chừng lặng im...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐĂNG U CHÂU ĐÀI CA

Trước ta nào biết có ai ?

Sau ta rồi biết có ai bạn cùng !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ.TẠ.NGUYỄN ĐÌNH TOÀN

Người đi bỏ “tiếng” lại đây

ĐÊM LÃNG QUÊN, ÁO MƠ PHAI võ vàng...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

VỌNG CỔ

Thương biết mấy !

giọng buồn cố thổ !

Nhớ làm sao điệu vọng cổ quê mùa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÕI RIÊNG-cvk

Trong tôi này những muộn phiền.

Những đìu hiu núi. Những biền biệt sông.

Trong tôi mùa đã lập đông...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

HẦU MÔN NHẤT NHẬP THÂM NHƯ HẢI-

Yêu em để có nỗi buồn.

Lời thêm trăm giọt lệ tuôn ngược lòng.

Hết chờ rồi đợi. Lung tung...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TUẾ MỘ QUY NAM SƠN

Từ nay vứt hết ưu phiền,

lui về nhà cũ bên triền Nam sơn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp