thơ


BUỒN XƯA

Còn những hình xưa lạnh bóng thầm

Đàn trăng treo mỏi tự trăm năm

Gối chăn xô lệch mùi hương lạc

Đợi bóng phi về tóc rối trâm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NỞ TRẮNG MỘT THINH KHÔNG

em cho ta đắm đuối

trên chót đỉnh tuyệt vời

em cho ta rụng rời

dưới mượt mà thung lũng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HASTA LA VISTA, BABY

Người rồi có vội ăn năn ?

Có thao thức đợi ? Có trăn trở buồn ?

Chợt bào hao dưới trăng suông !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LẠI ... LÀM THƠ

Làm thơ y thể làm tình

Bút sa mấy chữ, rùng mình bấy nhiêu !

Cạn dòng ! Hồn bỗng liêu xiêu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGÃ BA

Con đường đọng bóng trăng thưa

Ngàn sương héo mỏi buồn vừa tay ôm

Một tôi hao hớt, tủi hờn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGÕ CŨ

Tôi về ngậm ngải tìm trầm

Nửa khuya trăng héo, đêm trằn trọc sao

Mưa thu trắng đục dạ cầu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RƯỢU CHIỀU

Rượu chiều chưa cạn đã xiêu

Đã nghe sương khói thấm đều ruột gan

Một tôi, và những bẽ bàng...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

DẶN DÒ

Cầm tay dợm hỏi con đường

Mùa xuân quá lứa dè chừng dợm phai

Chờ nhau ở cuối dặm dài...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

TÓM LẠI

Đường xa còn mấy dặm dài

Đời sầu cố quận, tình hoài cố nhân...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HỒI HƯƠNG NGẪU THƯ

Hạ Tri Chương, đời Đường, sớm bỏ nhà bỏ quê đi xa theo đuổi công danh. Ngưng việc, vui chân rày đây mai đó, kết bạn văn thơ, rượu chè phóng dật. Hơn 50 năm sau, tới khi tay run chân sụm mới lần mò về quê. Có khi, mới đó đã lạ lùng. Nói gi đã năm bảy mươi năm ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp