thơ


SÁNG TRĂNG

Đêm nay không biết trăng mười mấy

Mà giữa lòng ta bỗng sáng trưng

Bỗng ngát mùi hương lừng cỏ dại...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SÁU CÂU

Thương biết mấy !..Ôi giọng buồn cố thổ !

Nhớ làm sao điệu vọng cổ quê mùa...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂNG HIỀN

bãi...trống...tan hoang,

trời...ớn lạnh...ta...ngồi...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CẢM TẠ

Cám ơn em...cám ơn em...tận tuyệt

Đã hiến thân làm bút mực...kiêu sa...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ TỐN

Cho tôi làm giọt nước

Trên mình em, đêm thâu

Qua đồi non, cỏ mượt...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÂU HỎI KIẾP NGƯỜI

Ai rồi người đọc thơ ta

Ba trăm năm hẵn...

đã là thiên thư ?

By CAO VI KHANH


Đọc tiếp

SINH NHẬT

Đốt ngọn đèn cầy nhỏ

Đâu cần ngọn lửa cao

Khi ân tình đã tỏ...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LẠC ĐƯỜNG

Đường về qua núi mù xa

Tôi theo qua núi rồi nhòa dáng em

Lỡ mai thắc thẻo trông tìm

Còn đâu thấy lại bóng chim đã ngàn...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGHIỆT OAN

Em nói chi những điều buồn bã

Khi lòng ta hứa vẹn thủy chung

Mười năm dẫu ngoảnh làm mặt lạ

Vẫn trong nhau nỗi nhớ khốn cùng...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

UỐNG RƯỢU VỚI CHH

… VỚI M. Ở NGÀN ĐẢO

Em một chai, tôi một chai

Chiều chưa xửng vửng đã ngày ngửa nghiêng...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp