thơ


CÓ MỘT THỜI SE SẮT

Em xa đâu bỗng gọi

đâu tận cõi hai mươi

Ôi tiếng người diệu vợi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BA VÀ CON

Thời nhỏ dại ba chở con đi học

Xe đạp cao con tay vịn tay đeo

Đường thì xa cuối dốc nhỏ cheo leo...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÀI THƠ BỎ NỬA CHỪNG

Em đến bên ta đêm tái ngộ

Ngập ngừng sợ động vỡ chiêm bao

Mắt xưa chừng đã sầu một dạo

Từ buổi xa trường, mất bóng nhau...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LÀM THƠ

Làm thơ y thể làm-thinh

Làm bao nhiêu ngỡ một-mình bấy nhiêu !

Một đời chữ nghĩa buồn hiu

Trắc bằng vắt vẻo dặt dìu trúc ti...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CỐ NHÂN

Mai về còn gặp Người không

Hay Người đã chắp cánh hồng vội bay

Mai về người có còn say...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHẤM, XUỐNG HÀNG.

Ai người rồi đọc thơ ta

Trăng nguyền đã ố, trăng hoa đã ngàn

Một đời trót đã tiêu hoang...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỰ THÚ

Ta giận đời ta nợ áo cơm

Ôi chim hồng hộc đã vô cùng

Giữa đời dâu bể hằng hà lệ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐẠO PHÙNG CỐ NHÂN

Từ em hôn thú dãi dầ̀u

cỏ trong mình mẫy em sầu ra sao ? (*)

Mượn thơ Bùi Giáng nhắc nhau

nghĩ ra cái chỗ bể dâu ... giựt mình !

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THOÁNG NẮNG

Ngọt lòng quân tử đa mang

Y như kéo cái quan san lại gần

Vói tay bắt nắng, đã lần...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÌ EM, LỤC BÁT

VÌ EM, LỤC BÁT SỤT SÙI

VÌ EM, LỤC BÁT DẬP VÙI BIỀN DÂU

Chào em con mắt người dưng

Con tim ngoan cố rưng rưng người tình...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp