thơ


ĐẠO PHÙNG CỐ NHÂN

Từ em hôn thú dãi dầ̀u

cỏ trong mình mẫy em sầu ra sao ? (*)

Mượn thơ Bùi Giáng nhắc nhau

nghĩ ra cái chỗ bể dâu ... giựt mình !

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THOÁNG NẮNG

Ngọt lòng quân tử đa mang

Y như kéo cái quan san lại gần

Vói tay bắt nắng, đã lần...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÌ EM, LỤC BÁT

VÌ EM, LỤC BÁT SỤT SÙI

VÌ EM, LỤC BÁT DẬP VÙI BIỀN DÂU

Chào em con mắt người dưng

Con tim ngoan cố rưng rưng người tình...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHỖ TRĂM NĂM

Mời anh sông núi suối nguồn

Rong chơi cuối bải đầu cồn thiết tha

Đi về những chỗ lá hoa

Chỗ trăm năm đọng, nửa ta nửa mình...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƯ NHÀ

Thư tới chậm quằn đôi cánh mõi

Giấy võ vàng héo muộn đường xa

Dấu chấm nặng như từng viên sỏi

Ném vào tim ngàn trận phong ba...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NIỆM TÌNH

Này anh, mấy ngọn đèn cầy

Đốt lên thắp sáng nỗi hoài niệm nhau

Cuộc tình tắt lịm khi nào

mà hơi lửa khói còn bào hao em...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TẾT NHỨT

Đầu năm ra quán ngồi chơi

Cái bàn cái ghế sợ xui không chào

Ly cà-phê nguội hồi nào

Mà người ngồi đó ngậm sầu lạnh tanh...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐÊM, ĐỌC TỨ TUYỆT HOÀNG XUÂN SƠN

Bỗng dưng chợt nghĩ điều buồn bã

Ôi những mùa xuân lỡ thiếu hoa

Cuộc sống tuồng như làm mặt lạ

Và ta ... riêng một góc tuổi già.

By CAO VI KHANH


Đọc tiếp

RẠCH GIÁ

Nếu có lần người về qua Rạch Gíá

Ghé giùm tôi dãy phố cũ sậm màu

Bước giùm tôi hè đá lở thấp cao

Dẫm lại nhịp bước xuân thời phiêu lãng ?...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỤC BÁT KHI RỜI LẠC PHỐ

Yêu em giả bộ như không

Làm như giữa buổi chợ đông bất ngờ

Ngó em giả điệu tình cờ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp