thơ


THIỀN-giả

Tâm em lành như câu kinh phổ độ

Tôi về yêu như đốn ngộ án thiền

Trong thoáng chốc tôi, em và vũ trụ

Bỗng dồn lần thành một khối tình nguyên...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂNG HOA

Nụ hôn dẫu lỡ đã liều

Vòng tay dẫu níu vẫn xiêu phận mình

Mười năm đất khách linh đinh...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KỶ NIỆM

Tình xa mà nỗi niềm gần

Người xa, xa đến mấy lần chiêm bao

Bờ môi vỡ, tự đêm nào...

By  CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CẢI TẠO

Thơ tôi khổ một đời tôi

Từ cơn bức tử tới hồi phục sinh

Từ khi giặc loạn kinh thành...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SÁNG TRĂNG

Đêm nay không biết trăng mười mấy

Mà giữa lòng ta bỗng sáng trưng

Bỗng ngát mùi hương lừng cỏ dại...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SÁU CÂU

Thương biết mấy !..Ôi giọng buồn cố thổ !

Nhớ làm sao điệu vọng cổ quê mùa...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂNG HIỀN

bãi...trống...tan hoang,

trời...ớn lạnh...ta...ngồi...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CẢM TẠ

Cám ơn em...cám ơn em...tận tuyệt

Đã hiến thân làm bút mực...kiêu sa...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ TỐN

Cho tôi làm giọt nước

Trên mình em, đêm thâu

Qua đồi non, cỏ mượt...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÂU HỎI KIẾP NGƯỜI

Ai rồi người đọc thơ ta

Ba trăm năm hẵn...

đã là thiên thư ?

By CAO VI KHANH


Đọc tiếp