thơ


SINH NHẬT

Đốt ngọn đèn cầy nhỏ

Đâu cần ngọn lửa cao

Khi ân tình đã tỏ...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LẠC ĐƯỜNG

Đường về qua núi mù xa

Tôi theo qua núi rồi nhòa dáng em

Lỡ mai thắc thẻo trông tìm

Còn đâu thấy lại bóng chim đã ngàn...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGHIỆT OAN

Em nói chi những điều buồn bã

Khi lòng ta hứa vẹn thủy chung

Mười năm dẫu ngoảnh làm mặt lạ

Vẫn trong nhau nỗi nhớ khốn cùng...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

UỐNG RƯỢU VỚI CHH

… VỚI M. Ở NGÀN ĐẢO

Em một chai, tôi một chai

Chiều chưa xửng vửng đã ngày ngửa nghiêng...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RƯỢU KHÓC

Có bữa về qua quán bụi đời

La cà đàn đúm kiểu tay chơi

Rượu say bỗng nhớ người hào kiệt...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGỒI LẠI BÊN CẦU VỚI HOÀI KHANH

Khi anh ngồi lại bên cầu

Con trăng chưa xế́ mái sầ̀u về tây

Rồi người con gái về đây...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

Đ O Ạ N T R Ư Ờ N G L Ụ C B Á T

Rồi em thì cũng đi xa

còn ai ở lại mặn mà lứa đôi

Mình tôi với giấc ngủ vùi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LẦN CUỐI

Cho tôi xin tạ lỗi

Người đã khóc mềm môi

những chiều giông bão trắng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BIÊN GIỚI

Chiều xuống ngại ngùng, đêm chẳng vội

Đường xa, thân mỏi tiếc ngày trôi

Rừng hoang ngại gió im thưa tiếng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BẮT CHƯỚC BÙI GIÁNG

“Hỏi người quê ở nơi đâu

Rằng tôi đã ở rất lâu quê người ”

Hai mươi năm tưởng là chơi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp