thơ


VÔ ĐỀ

Tương kiến thời nan biệt diệt nan

Đông phong vô lực bách hoa tàn

Xuân tàm đáo tử ty phương tận...

CAO VI KHANH



Đọc tiếp

CON MẮT, BỎ QUÊN

Dưng không người bỏ đi ngang

để hai con mắt buồn hoang cả chiều...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

MÙA THU HỐT LÁ-R

Sáng ra hốt lá vườn sau !

Chiều ra hốt lá vườn rau. Sau vườn !

Lá rơi như vũ nghê thường !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THỐN TÂM

Rượu chiều chưa ngấm đủ say

hồn lưu lạc đã thấm cay vị tình...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BỐN MƯƠI NĂM LẺ. DỊ THƯỜNG

Bốn mươi năm lẻ ! Dị thường ?

Vẫn y trăm nhớ ngàn thương. Thiệt là !

Cũng bơ sửa ! Cũng lụa là !

Cũng xa mã ! Cũng chiếu hoa đãi đằng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HOA PHI HOA

Tưởng hoa mà chẳng phải hoa.

Ngỡ sương lại chẳng nhạt nhòa hơi sương.

Khuya hôm ẩn hiện, dị thường...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BẠC TẦN HOÀI

Trăng soi trắng cát, khói lạnh dòng,

đêm ghé Tần Hoài. Hận núi sông,..

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

TĨNH DẠ TỨ

TĨNH DẠ TỨ

Đầu giường trăng tỏa ánh vàng

Ngỡ sương tự cõi nhân gian chập chùng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

UỐNG RƯỢU

Làm nhà giữa chốn nhân gian

Mà không xe ngựa rộn ràng lại qua...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CẢM KÍNH

CẢM KÍNH-

Từ em bỏ lại tình ta

Nước hồ thu cũng nhạt nhòa bóng ai...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp