
thơ
ĐƯỢC NGƯỜI CÙNG QUÊ TẶNG THƠ
Hỏi ra mới biết cùng quê
thì người cũng đã sơn khê, dặm trường...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTRĂNG MUỘN
Khi tôi về giữa phố chiều
con trăng tháng bảy bỗng khều đầu vai...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpRỐT CUỘC
Hãy khóc cùng ta tròn giọt lệ
Dỗ nhau đắp đổi biển dâu này...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpLẠI TÍNH SỔ
Cuối năm chẳng có gì vui
Đầu năm cũng chẳng có vui cái gì...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHƠ TÌNH VIẾT MUỘN
Thứ sáu vội như nụ hoa nở muộn
Thiếu chút mưa thèm chút nắng ngày xưa...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpSAN SẺ
Chia nhau từ cái vô cùng
Cái thăm thẳm trỏng, cái mênh mông ngoài
Cái mê mẩn, cái đắm say...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTỪ MẪU
Cám ơn em đã thẩm thâu
Tương lai, quá khứ, bể dâu, đoạn trường...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNỬA NỤ
Hôn em nửa nụ rồi buông
Nửa kia giữ lại dẫn đường chiêm bao...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpDẤU TRẦM PHAI
Tiếng trầm lay động bóng đời câm
Vạt nắng chiều hôm rũ bóng thầm
Vắng dạng người qua hàng phố cũ...
CAO VI KHANH
Đọc tiếp