thơ


THÁNG TƯ VÀ NHỮNG HỆ LỤY CỦA NÓ

Tháng tư và những mộ phần,

những thiên đường máu và trần gian xương.

Mỗi sinh ly, mỗi đoạn trường...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG TƯ VÀ NHỮNG NGHIỆT OAN

“...Ôi người lính tầng tầng lẫm liệt...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SÀI GÒN, không chân dung

Nằm đêm nhớ lại Sài Gòn.

Lệ khô khóc mướn. Hồn mòn thương vay...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BẠN BẦY

Biết nhau đâu đã trăng tròn

mà giờ trăng khuyết đến sờn chiêm bao...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SẦU CÓ CẠN

Biết đến bao giờ thôi khóc nhau !

Chừng nào vải trắng hết ngùi đau !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHỨNG NGỘ

Cầm tay nhau, nuốt lời cay đắng.

Chiều muộn màng, bóng nhỏ. Ngày qua.

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHIỀU CUỐI NĂM ĐẤT KHÁCH, UỐNG RƯỢU VỚI HAI ANH

Rượu đào pha chút quan san

quán khuya đất khách thấm vàng ý thân.

Còn đây chút nỗi niềm gần

uống đi mà ngó mây Tần quyện truông.

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CUỐI NĂM, THƠ.

Cuối năm chấm bút vào hư ảo,

chép nốt bài thơ gởi cố hương.

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RƯỢU KHÔN CẦM

Ta vẫn ngồi nguyên, đối bóng im

Người đi chân nhủn có ai kềm

Chén rượu trần gian chừng đã cạn

Chần chờ chi nữa, có gì thêm ?

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐỜI TA. TỪ NHỮNG NGẬM NGÙI

Tiếng khóc đã lặng. Giọng Hời còn nguyên.

Lịch sử từ nổi cơn điên...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp