thơ


RƯỢU, MÌNH ÊN.

Tôi xa tôi biết chừng nào

Từ đêm héo bóng, ngày xao lãng gầy

Tôi xa tôi những chiều say

Rượu chưa cạn đáy đã quày quả im...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

HOANG PHÍ


Ta theo ta, những dặm dài

từ đêm điếm cỏ nối ngày cầu sương.

Ai xui mộng mị dị thường

chân tù ngục, hồn dặm trường thiên nhai...

CAO VIKHANH

Đọc tiếp

TIẾT PHỤ NGÂM

Anh hay em có chồng

Tặng em đôi vòng ngọc...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRƯỜNG TƯƠNG TƯ

Lá hoa, hoa lá rụng rời

Nhớ người sao chẳng thấy người, người ơi

Nhớ người từng giọt lệ rơi

Ruột đau đứt ruột bời bời từng cơn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TƯƠNG TIẾN TỬU

Này anh có thấy hay không

Hoàng Hà chảy miết một dòng ra khơi

Mẹ cha sáng tóc xanh ngời

Chiều ra bạc trắng như vùi tuyết đông...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỲ BÀ HÀNH

* Năm Nguyên Hòa thứ 10, Bạch Cư Dị bị biếm trích về đất Giang Châu.

 Năm sau, đêm thu tiễn bạn nơi bến Tầm Dương, cảm tiếng tỳ bà của người ca kỷ về già bó thân lưu lạc, 

làm cám cảnh mình bó thân chỗ lưu đày mà viết nên Tỳ Bà Hành...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG TÁM THÁNG TƯ

Tháng Tám làm nhớ Tháng Tư

Tám ! Tư ! Tư ! Tám ! Y như phường tuồng !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VẾT THƯƠNG CHÍ TỬ

Tháng tư trúng đạn, tim vở trận.

Hồn phách tan hoang đến dị thường...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BIÊN GIỚI-cvk

Chiều xuống ngại ngùng, đêm chẳng vội

Đường xa, thân mỏi tiếc ngày trôi

Rừng hoang ngại gió im thưa tiếng

Cửa ải buồn hiu tựa cửa đời...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG

Rồi có còn lại gì không, cuộc chiến tranh thảm khốc và dai dẳng, dài hơn cả tuổi tôi .

Này viên đạn ghim giữa tim, vết nổ tan hoang lưng chừng trán.

Này trận đánh suốt mùa mưa châu thổ, lấn rền sang cơn nắng hạn tây nguyên...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp