thơ


RƯỢU, MỘT MÌNH

Quê xa mà bạn cũng xa

Chiều co quánh đặc, giọt tà huy phai

Rượu cay, từng giọt, rạc rày

Đọc tiếp

DẤU SÔNG XƯA

Thuyền ngược gió đã tắp bờ bến lạ

Góc quê xưa giờ gió đã sang mùa

Con nước lớn đã lạc vào biển cả...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PHÉP LẠ

Hãy biến tôi thành cánh hướng dương

Cho tôi xoay đúng hướng đoạn trường

Nơi em và hết niềm yêu dấu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HUYẾT HOA

Cám ơn em, đã treo mình thánh giá

đội vòng gai, nhỏ máu phục sinh ta

Này tháng tư, trổ cho hết huyết hoa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHU CÁNH VẠC BAY

Sao chẳng ai xui mà gặp lại

Để về tiếc mãi một vòng tay

Nhớ nhau thì đã mù sương bụi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PARIS. CHIÊM BAO.

Tôi kể em nghe chuyện Paris

và lòng tôi đau đớn.

Paris, thành phố giấc mơ tôi.

Tôi kể em nghe chuyện Paris…

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐOẠN KẾT

Năm cũ bỏ đi Năm Mới lại

Buồn xưa đọng lại với buồn nay

Tiếc chi một khoảnh đời oan trái...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RƯỢU, CUỐI NĂM

Cuối năm rượu chẳng thèm say

Rượu ngon không thiếu, thiếu tay bạn bầy

Một đời khóc mướn thương vay...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CUỐI NĂM, RƯỢU.

Cuối năm rượu rót không kềm

Đắng ! Cay ! Lạnh ! Nóng ! Ngọt lìm lịm môi !

Rượu cạn, lòng bỗng rối nùi

Ngẫm câu thế sự ngậm ngùi Đặng Dung...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CUỐI NĂM

Người tiễn năm cùng mừng tháng tận

Sao giữa lòng ta, mỗi tiếng thầm !

Chắc tại một lần đời trễ hẹn...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp