thơ


CÒN-MẤT

Có những sớm thức dậy

muốn nói chuyện cùng Người

Nói hoài không kịp nghỉ

toàn những ý không lời...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÊN ĐÃNG TỬ KHỐN CÙNG

Người vai khoác áo phong sương rất mực

Dạo qua đời giữa buổi chợ nhiễu nhương

Ghé Bến Cảng, xế chiều mưa nước đục...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CỔ ĐỘ

Ta cầu sương điếm cỏ

Em quán khách dặm trường

Ôi một đời lữ thứ

Kể sao hết niềm thương...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HÀNH THÂM TÂM

Cuối năm quen thói đọc hành

Hai mươi năm, chuyện có đành dạ yên ?

Mẹ cha muối tóc dậy phiền...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VỆT KHÓI

May

còn vệt khói phù du

bay theo 

nỗi nhớ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VĨNH LONG-CÒN ĐÓ NỖI NIỀM

Có bữa mơ về ngang Mỹ thuận

Ngay mùa gió chướng nước tuôn tuôn

Bên kia sông Cái, con đường lớn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƠ VỀ CỐ QUẬN

Tết trước em làm thơ gởi chị

Nghĩ hoài không viết được đôi câu

Mượn đỡ người xưa đôi ba ý...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CUỐI THU

em có nghe gió lớn

thổi cho lá mau vàng

chỗ tôi ngồi rất mọn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀI BA ĐOẠN CHO TUI

Ta chửi thề em đừng kêu hoảng

Hốt nhiên thành du đảng, thế thôi !

Chửi đời một tiếng hả hơi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂNG XA

Trăng có cô đơn không hở trăng

Ở đây ta thấy mộng thật gần

Những đường những phố xa như ảo...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp