thơ


LẦN CUỐI

Cho tôi xin tạ lỗi

Người đã khóc mềm môi

những chiều giông bão trắng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BIÊN GIỚI

Chiều xuống ngại ngùng, đêm chẳng vội

Đường xa, thân mỏi tiếc ngày trôi

Rừng hoang ngại gió im thưa tiếng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BẮT CHƯỚC BÙI GIÁNG

“Hỏi người quê ở nơi đâu

Rằng tôi đã ở rất lâu quê người ”

Hai mươi năm tưởng là chơi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

QUÊ HƯƠNG TỪ ĐÓ, NỖI NIỀM

Yêu em từ những vụn rời

Những xưa chắp nối, những hồi lãng quên

Những tờ thư cũ mất tên

Những ngăn kỷ niệm còn mênh mang đầy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHAN SẮC

Em nhẹ hửng như hơi trầm

mà em nồng sáp lệ cầm sắc xưa

Em ưng ửng trái chín vừa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGŨ NGÔN

-Năm chữ như năm dấu tay

Đã im trầm tích còn lay lắt khều-

Cho tôi làm giọt nước

Trên mình em, đêm thâu...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

MỘ KHÚC

ngày chưa xế, đã quạnh hiu

đã trăm chuyện nhớ, triệu điều tưởng quên

vòng tay đã mỏi ưu phiền...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

DẤU TÍCH

có lời nào không thiệt

khi trí nhớ bỏ quên

trong trái tim thất lạc...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MẤY HỒI ĐƯA TIỄN

Người đi tôi chẳng tiễn đưa

Sao nghe có tiếng người thưa... giã từ

Rồi... trong gió bỗng hồ như

Cả mùa thu lạnh đổ ùa vào tôi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƠ THẨN-THẪN THỜ

. 3 giờ ra đứng lặng thinh

dang tay như Chúa dầm mình chịu đau

em xa, xa nửa địa cầu

làm sao em đứng chịu sầu cùng tôi...

 CAO VI KHANH

Đọc tiếp