thơ


HẬN XƯA

Chợt nghe gió hú dặm trường

Hồn Đặng Dung khóc tiếc đường kiếm hư

Người về thắp nến án thư...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RỪNG TRÀM

Tiền giang hề gió gào dậy sóng

Hậu giang hề cọp rống bốn bề

Biết đâu bờ bến mà về...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TƯỞNG VỌNG

Những rừng và những chiêm bao

đã trôi vô vọng vào màu mắt xưa .

Những đồi và những vọng tìm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHỮNG CHUYẾN ĐÒ

Em bây giờ không buồn

Tôi bây giờ không lo

Khi cuộc tình giả bộ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PHI TRƯỜNG

Phi trường rộng, phi đạo dài

Tay tôi ngắn đến mệt nhoài vai em

Đường bay vật vã nỗi niềm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỪ TIẾNG HÁT CHÀNG

Tiếng ca nuối một điệu sầu

Thả âm ba ấm lạnh màu hương xưa

Sẽ sàng cung nhặt cung thưa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RIÊNG MỘT GÓC TRỜI

ở đây riêng một góc trời

sống lây lất đợi chào giờ chung thân

chào anh đã lạn mộ phần...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỠ HẸN

Hai bờ vai em nhỏ

Cho tay nối mênh mông

Hai bờ môi em đỏ

Cho nụ nở tình hồng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐƯA HỌC TRÒ ĐI LÍNH

Ngày mai em xa trường

Chiều nay uố́ng rượu suông

Em mời tôi quán nhỏ

Dô thầy, dô ... lệ tuôn !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KHẨU CUNG

“ Hỏi rằng : người ở quê đâu ?

Thưa rằng : tôi ở rất lâu quê người ” (*)

Hai mươi năm tưởng là chơi

Bốn mươi năm cạn ... một đời bại vong...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp