thơ


QUÁN CHIỀU

Tiếng trầm xua động, bóng ngày xiêu

Bỏ phố ngồi lê giữa quán chiều

Ngắm bóng người đi ngoài âm bản...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BIỂN BẮC

Ta sống mười năm ngoài Biển Bắc

Chừng như hóa thạch, cứng xơ lòng

Bao nhiêu xương trắng chôn trầm tích...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

GÓC BIỂN

Người tới chân mây góc biển, chờ

Dặm ngàn sinh mạng nhẹ như tơ

Sợi giây oan khuấ́t treo đầu vực...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỆ BIỂN XANH

Ta nằm úp mặt trên bờ cát

Nghe sóng tiền thân vỗ bập bùng

Bỗng thấy quê hương như có thật...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÕI VONG TÌNH

Em có biết cõi vong tình rất lạ

Hồn xanh xao mộng nở trắng ưu phiền

Ta quay quắt một đời trai hãn mã...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂM SÔNG NGÀN NHÁNH

Anh cũng biết sẽ có ngày nắng gọi

Tuổi đôi mươi dâu dễ bỏ neo đời

Em gom góp chút hương thừa sót lại...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐỔ LỲ

Còn hai con mắt dỗ người

Sao không vui lại ngậm ngùi ướt mi ?

Chắc về vội thể ra đi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KẺ ĐÀO VONG

Ta thoát chạy trần ai ra bến lạ

Một mình ôm thương tích ngậm ngùi đau

Nhớ quay quắt quảng đời trai hãn mã...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÀN CUỘC

Ôi những người trong cuộc chiến chinh

Khi về héo úa quãng đời xanh

Đời sau có nhớ người tù trẻ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHỚ QUÊ

Vĩnh Long ở đó tận cuối đời

Nghe từng gang tấc mỗi xa xôi

Hẵn lòng dâu bể chưa khô lệ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp