thơ


MỘT THOÁNG VỚI VŨ HOÀNG THƯ

Đã đành thiên tải nhất thì

Dẫu cho một thoáng thiên di, vẫn là !

Thơ nghiêng cánh hạc bay qua

Mười mươi năm sá chi ta với người...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BỒ TÁT YÊU

Ta đã yêu nhau từ một bận

Từ buổi hừng đông tịch mịch hồng

Từ buổi cồn dâu thành biển động

Từ trăm năm có cũng là không...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGÀY THÁNG

tháng chín đẩy đưa trên hàng lá mỏng

con đường mờ một chút thu phai

em qua đó một ngày tháng bảy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG CHÍN

Tháng chín mỏi trên hàng cây sẩm tối

Tôi về xa hơi hướm ngọc ngà em

Mưa trên sông mưa lả chả nguyệt mềm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG DÒNG SÔNG

Tôi đứng bên này sông Mỹ Thuận

Biết lòng con nước ngại ngùng xuôi

Thương người bện sáo rào tre nhọn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHỊP BA

rất tình cờ, tôi quen em

Nắng chiều tắt vội, tối lòng đêm

Con đường trước mặt dài thiên lý...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HẸN HO

Người hẹn cùng ta qua biển lớn

Dẫu đường thương khó dốc chon von

Bởi sông suối cạn ngoài trăm tuổi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

QUÁN CHIỀU

Tiếng trầm xua động, bóng ngày xiêu

Bỏ phố ngồi lê giữa quán chiều

Ngắm bóng người đi ngoài âm bản...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BIỂN BẮC

Ta sống mười năm ngoài Biển Bắc

Chừng như hóa thạch, cứng xơ lòng

Bao nhiêu xương trắng chôn trầm tích...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

GÓC BIỂN

Người tới chân mây góc biển, chờ

Dặm ngàn sinh mạng nhẹ như tơ

Sợi giây oan khuấ́t treo đầu vực...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp