thơ


VÀNG PHAI

Rồi ... bóng mùa xưa cũng xót đau

từng chồng thư cũ lạt phai màu

giở lần trang viết hằn dao khắc

cuối một đời câm có nhớ nhau...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THẤT TÌNH

mai về giũ áo phơi sương

gấp tờ thư mỏng còn mường tượng nhau

ngày đi giấy trắng chưa nhầu

gởi Đoàn thị Điểm giữ màu mắt xưa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NỢ ĐỜI

Được tin mày ra báo

Lòng nao nao thấy buồ̀n

Cái thằng đầy nghiệp chướng

Chưa dứt nợ văn chương...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÒN-MẤT

Có những sớm thức dậy

muốn nói chuyện cùng Người

Nói hoài không kịp nghỉ

toàn những ý không lời...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÊN ĐÃNG TỬ KHỐN CÙNG

Người vai khoác áo phong sương rất mực

Dạo qua đời giữa buổi chợ nhiễu nhương

Ghé Bến Cảng, xế chiều mưa nước đục...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CỔ ĐỘ

Ta cầu sương điếm cỏ

Em quán khách dặm trường

Ôi một đời lữ thứ

Kể sao hết niềm thương...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HÀNH THÂM TÂM

Cuối năm quen thói đọc hành

Hai mươi năm, chuyện có đành dạ yên ?

Mẹ cha muối tóc dậy phiền...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VỆT KHÓI

May

còn vệt khói phù du

bay theo 

nỗi nhớ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VĨNH LONG-CÒN ĐÓ NỖI NIỀM

Có bữa mơ về ngang Mỹ thuận

Ngay mùa gió chướng nước tuôn tuôn

Bên kia sông Cái, con đường lớn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƠ VỀ CỐ QUẬN

Tết trước em làm thơ gởi chị

Nghĩ hoài không viết được đôi câu

Mượn đỡ người xưa đôi ba ý...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp