thơ


KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG

Rồi có còn lại gì không, cuộc chiến tranh thảm khốc và dai dẳng, dài hơn cả tuổi tôi .

Này viên đạn ghim giữa tim, vết nổ tan hoang lưng chừng trán.

Này trận đánh suốt mùa mưa châu thổ, lấn rền sang cơn nắng hạn tây nguyên...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CŨNG ĐÀNH

Nửa thế kỷ ? Vụt cái vèo !

Rồi ra... váng vất nhúm bèo dạt, trôi.

Lỡ thân phù thế, dập vùi

sớm quê, chiều lạc xứ người. Ngùi trông...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SƠN CÙNG THỦY TẬN

Này mắt rủ. Này môi mời.

Này sông núi gọi. Này đồi núi kêu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐƯA TIỄN

Hôn em lần nữa rồi buông

mà sao môi vẫn không buồn buông môi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CỐ SỰ

Từng lần nhắc đến Huyền Trân

Từng dòng lệ sử rẽ hàng kêu than

Ơi Sài Gòn, ơi Đồ Bàn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐƯỢC NGƯỜI CÙNG QUÊ TẶNG THƠ

Hỏi ra mới biết cùng quê

thì người cũng đã sơn khê, dặm trường...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂNG MUỘN

Khi tôi về giữa phố chiều

con trăng tháng bảy bỗng khều đầu vai...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RỐT CUỘC

Hãy khóc cùng ta tròn giọt lệ

Dỗ nhau đắp đổi biển dâu này...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LẠI TÍNH SỔ

Cuối năm chẳng có gì vui

Đầu năm cũng chẳng có vui cái gì...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƠ TÌNH VIẾT MUỘN

Thứ sáu vội như nụ hoa nở muộn

Thiếu chút mưa thèm chút nắng ngày xưa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp