góc chung


ĐÔI MẮT MÙA ĐÔNG

Xin giữ chút nắng về phía biển

Trời hôm nay gầy úa chân mây

Như chợt níu ngày theo gió trở

Thời gian đầy hương một bàn tay...

NGUYEN VINH LONG


Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 26-BÙI GIÁNG

Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông...

BUI GIANG

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 27-ĐH

Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
Mắt xanh là bóng dừa hoang dại
Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng...

DINH HUNG

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 28-NHÃ CA

Rồi những chiều đi nuôi nhớ thương
Mây mù chia dạt nắng tha phương
Đường về chân lạnh sầu xa ngái
Tôi thả hồn trôi giữa phố phường...

NHA CA

Đọc tiếp

ĐIỀU KHÔNG THỰC

Xin nghĩ về em

Như áng mây đến với cuộc đời
Trong một chuyến rong chơi. Tò mò lãng mạn
Và mây, thì có lúc phải tan đi...

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 25-NHẤT TUẤN

Noël xưa anh nhớ
Khi hãy còn yêu nhau
Nhà thờ nơi cuối phố
Thấp thoáng sau ngàn dâu...

NHAT TUAN

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 25-VHC

Trăng của nhà ai trăng một phương

Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường

Ờ đêm tháng sáu mười hai nhỉ

Tố của Hoàng ơi hỡi nhớ thương...

VU HOANG CHUONG

Đọc tiếp

MÙA GIÁNG SINH XƯA

Ừ thì như một thói quen

Cây thông xanh nhấp nháy ánh đèn

Ở nơi xứ lạ, người ngoại đạo

Cũng một đời vui, tin với em...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

TIN QUÊ NHÀ

Vào đời chạy đạn loanh quanh
Sáng chân phương bắc chiều xanh nhớ gì
Lưng tròng còn sót lại chi...

NGUYEN NAM AN


Đọc tiếp

THI NHÂN PHÙNG QUÁN

Khi bị đuổi ra khỏi ngôi nhà số 4 Lý Nam Đế, trụ sở của tạp chí “Văn nghệ quân đội” bây giờ, Phùng Quán đến ngồi bên một gốc cây ở đường Phùng Hưng hai tiếng đồng hồ. 

Ông không biết về đâu, ngủ đâu, ăn ở đâu vì không có gia đình bà con họ hàng. Phùng Quán bơ vơ, lẩm bẩm : chỉ còn nước đi ăn mày…

TRAN MANH HAO


Đọc tiếp