góc chung


THÈM CƠM MÁ NẤU

Rồi còn bao nhiêu lần “ông trời nấu cơm” vậy nữa, để mấy đứa con xa quê trào dâng nỗi nhớ nhà, nhớ má.

Hồi còn dưới quê, cứ mỗi bận tà dương nhuộm ửng như vậy là biết bữa cơm chiều má đang đợi...

TONG PHUOC BAO

Đọc tiếp

NGỒI GIỮA MÙA THU NHỚ LÁ VÀNG

Mùa Thu, sao lá không rơi?

Ngồi nghe vàng rụng vào thời xa xăm.

Giọt Ngâu rớt trúng chỗ nằm,

Em làm sao biết đời căm lạnh rồi !

(Thu xưa - Đynh Trầm Ca)

TRAN CAM QUYNH NHU

Đọc tiếp

GIÓ Ở LƯNG

Ông đi ngang quán cà phê lợp lá lụp xụp. Có hai ba cô gái ngồi phía trước. Một đôi mắt nhìn theo ông. Bà chủ quán quen bảo: “Ông cứ thấy quán nào có mấy cây dừa che phía trước, bên trong có mấy cái ghế bố, thế nào cũng có em út”...

NGUYEN VIEN

Đọc tiếp

BÀI THƠ TÊN CHƯA CÓ

nhìn con tuổi đã chừng hăm mấy
đêm ngồi đọc lại những ngày xưa
bây giờ vàng đá trơ ra đó
đã mấy mươi năm nhắc lại thừa...

NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp

GÓC PHỐ BỎ QUÊN

Tình cờ qua con phố

Chiều lên soi dáng người

Gió về cười đâu đó

Bờ môi ngon ngày xưa...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

NHỊP XANH GIẤC MƠ

Trong mơ tưởng của tôi

Âm thanh những sợi mỏng nhịp nhàng.

Neo trên cùng một nhịp. Ngày và Đêm...

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

KHUẤT ĐẨU. VÀ CÕI ĐẸP

Đọc Không Thấy Núi, tôi ngộp thở vì một thứ cảm-xúc-lần-đầu, nó chưa từng có kinh nghiệm nào như thế, không phải là giọng quen thuộc đã từng nghe để cảm thấy gần gũi, nó hấp dẫn mình bởi cái lạ lẫm, như thể mình đang đứng trước một cánh rừng bí ẩn mà thoắt mở một ánh sáng dẫn dụ, tôi dọ dẫm bước vào…

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 30-PHAN PHỤNG THẠCH

Buổi học cuối môi cười nhưng mắt khóc
Hồn rơi theo lá phượng rụng sân trường...

PHAN PHUNG THACH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ 29-TOẠI KHANH

Ba nghìn thế giới vo tròn

Nhỏ lên giọt mực chỉ con trang thơ...

TOAI KHANH

Đọc tiếp

LY RƯỢU ĐẦU NĂM

Mời em ly rượu đầu năm

Có gì mà phải bận lòng xót xa

Ừ thì Tết của người ta

Lâu rồi cứ tưởng như là Tết chung...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp