góc chung
THƠ HỌC TRÒ- TRẦN BANG THẠCH
Chừng như nắng đã loang đường phố
Lá ổi nhà em còn đọng sương
Bước nhỏ ngoan hiền qua lối nhỏ
Áo trắng hai tà sao dễ thương...
TRAN BANG THACH
Đọc tiếpCUNG TÍCH BIỀN
Đọc Xứ động vật của nhà văn Cung Tích Biền [Nhân Ảnh xuất bản, California, 2018], người đọc không thể không bàng hoàng, kinh động vì những trang viết khốc liệt như được viết từ nỗi đau xé ruột và lòng phẫn nộ tràn ứ, đầy dâng...
TRINH Y THU
Đọc tiếpTHẤT THANH ĐÀ NẲNG THÁNG BA
Tháng ba khô quánh vành môi nóng
Môi khốc trơ như khí đất trời
Đà Nẵng rang hầm đêm cạn kiệt
Trông vời Thường Đức đồi ma trơi...
TRAN YEN HOA
Đọc tiếpCÓ HÔM CHỢT NHỚ SÀI GÒN
Có hôm chợt nhớ Sài Gòn
nhớ hàng me dọc con đường lá bay
nhớ môi ngon nhớ quán đầy
nhớ bàn ghế thấp nhớ tay ấm mềm...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpHỎA TÁNG MỘT TÌNH YÊU
Bởi cuộc đời như cánh cửa mùa đông
Dù khép kín vẫn chưa từng được ấm...
PHAM NGU YEN
Đọc tiếpBẾN SÔNG TRÍ NHỚ
Một ngày quẩn quanh tiếng gió chạm trên đường, khi đêm chưa kịp về thắp sáng những ngọn điện. Những vì sao chờ đợi nhấp nháy một niềm tin. Thành phố nơi tôi sống đang chộn rộn những tin tức sôi động của chiến tranh, của giá lên xuống xăng dầu...
PHAM NGU YEN
Đọc tiếpGHI VỘI BUỔI TRƯA
Cả đám vào quán gọi con gà chọi làm ba món
Ngồi chờ uống gần hết chai rượu và một thùng bia...
DO DUY NGOC
Đọc tiếpĐẦU NĂM,MỘT MÌNH
Mùng mười tuyết đổ
ngoài song trắng tinh.
Một mình trong nhà,
bóng nhỏ lung linh...
TRAN THI YEN THU
Đọc tiếpPHÍA SẦU Ở LẠI
“ Rồi tết qua đi, sầu ở lại ” (*)
mỗi độ xuân về hoa tuyết bay
lạnh buốt lòng người trời đất khách
nhìn xa xa tưởng bóng quê ai... !
NGUYEN VINH LONG