
góc chung
50 NĂM VĂN HỌC HẢI NGỌAI
“Chữ nghĩa đã hàm oan / Tâm kiệt cùng mực cạn / Ẩn mật chút men trong / Cất lòng sầu vô hạn… Có chiều thương bút mực / Bàn viết như mồ hoang / Yên nằm hồn lệ quỉ / Chờ ý xuống hộ tang…Quỉ ơi đời giấy trắng / Chờ ngươi đã nhiều năm / Có nghe nghìn xác sóng / Tìm nhau ngoài hư không?”
(Chuyện vãn cùng sách cũ – Viên Linh)...
Đọc tiếpNGÀY XƯA ẤY
Những ngày xưa là gấm
Thêu hoa gót sen hồng
Chân yêu chìu bé bỏng
Trên đường lụa mênh mông...
BCD
THỬ SƠ PHÁC CHÂN DUNG ĐỖ HỒNG NGỌC
Tôi đọc lại các tác phẩm của Đỗ Hồng Ngọc và gom góp những bài ông trả lời phỏng vấn, trò chuyện đăng trên các báo, tạp chí,
kể cả trang mạng http://www.dohongngoc.com/web/, rồi những bài viết...
NGUYEN HIEN DUC
Đọc tiếpTRÒ CHƠI CON TRẺ
Một chút thôi, cho hẹn thề
Không ghim đâu, giữa bốn bề gió bay
Chớp mi thôi, một cầm tay
Ngẩn ngơ nắm lại cái đầy như không...
NGUYEN THI KHANH MINH
GỞI NGƯỜI BÌNH ĐẠI
Chưa một lần ghé quê em Bình Đại
Ngắm hàng dừa soi bóng nước Ba Lai
Phà Bình Tân chiều nay còn chuyến muộn
Hay đã về tay vẫy một bàn tay...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpTHÔI NHỮNG NGẬM NGÙI
Thế rồi ta lại quen nhau
Một ngày ở cuối đường tàu nhân gian
Chút hân hoan chút ngỡ ngàng
Chút hơi hám cũ chút tàn tích xưa...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpHÃY LÀM BẠN ĐỪNG LÀM TÌNH NHÂN
Mỗi người phụ nữ sinh ra đều cần một người đàn ông để chở che. Nhưng với Ngọc Anh, thì không phải vậy.
Và khi tôi biết được điều này, thì nàng đã đi về phía của mênh mông, nơi sắc cầu vòng chấp chới.
Những dòng chữ trên trang giấy tình yêu dù mới viết nhưng đang trở thành lỗi thời...
PHAM NGU YEN
Đọc tiếpCHUYỆN VỢ ÔNG NHÀ THƠ
Ở hải ngoại, mười ông Việt Nam sồn sồn, cỡ trên dưới sáu mươi tuổi thì có đến chín ông là nhà thơ.
(Xin bạn đồng ý với tôi, vì chính bạn cũng từng làm thơ, từ thời còn đi học ở quê nhà, nhưng không gửi đăng báo vì khiêm tốn đấy thôi)...
PHAM THANH CHAU
Đọc tiếpHÃY NÓI CHIA TAY KHI CHÚNG TA CÒN CÓ THỂ
Nắng buổi chiều hờn dỗi trốn đi đâu mà hơi ấm không còn trên mặt đường chiều nay. Lá cỏ tưởng chừng khát khao những lời thầm thì của gió. Em trở về nơi chốn của riêng em, căn phòng có những điều huyễn hoặc. Phố cũng vừa vắng thêm một người dù đó đây vẫn còn những cửa tiệm sáng choang ánh đèn mời gọi khách hàng...
PHAM NGU YEN
Đọc tiếpNHỚ GIVRAL
Khi tôi rời thành phố, Givral chưa biến mất. Và khi tôi thật sự xa Sài Gòn, tôi nhận được cáo phó trên các mạng của những người mươi năm cũ, rằng cái quán cà phê bánh ngọt đã thật sự không còn. Buổi chiều tôi đọc lại tin đó trên một tờ báo của quê nhà vừa được đem sang...
NGUYEN HUU KHANH
Đọc tiếp