góc chung


CÓ NHỮNG VẦN THƠ-4

Những năm sáu mươi –sáu mươi mấy (? !) – ờ thì ngày tháng vốn đã mù mờ từ khi lộn kiếp. Vã lại nhớ điều đáng nhớ chớ nhớ chi ba cái ngày tháng lu bu, trước sau gì rồi cũng lu bu ba cái trò dâu bể. Nhớ đâu viết đó, một chút thỏa lòng...

TRAN THY NHA CA

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-3

Này em hai bánh lăn đều

ta tay Từ Hải đưa Kiều rong chơi

yên mòn dây thắng tả tơi...

VU DUC SAO BIEN-TRAN NHU LIEN PHUONG

Đọc tiếp

ƠN LỜI THỀ NON

Hỏi trời con mắt tinh sương
Xin trong trẻo chút soi gương cuộc đời
Mốt mai dẫu chẳng nụ cười
Ngậm trong hạt lệ vẫn lời vui chia...

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

MƠ MỘNG VÒNG QUAY

Từ cái búng Thơ Trẻ. Tâm bão ước mơ. Con vụ thời gian bật lên. Những vòng tròn mạnh mẽ háo hức. Xâu chuỗi ý nghĩ non tơ vào ánh sáng khai mở. Chuyện thần tiên đầu tiên vừa kể nuôi từng ngày nhận biết cõi vui...

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG ÁNG VĂN- 3

Mai Thảo trở thành nhà văn do lời khen ngợi của một người thầy cũ.

Xin mời đọc lại một truyện ngắn rất xưa của Mai Thảo. 

Biết đâu lại có niềm xúc cảm mới. 

Truyện NGƯỜI THẦY HỌC CŨ.

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TIỀN KIẾP

Căn nhà nằm lưng chừng núi, nhìn xuống lòng thung lũng thấp. Chung quanh là những cụm rừng thưa, chạy dài theo dãy núi Smocky Mountain hình vòng cung. Dân số cả thị trấn miền núi không quá một ngàn người. Hai trạm xăng, một siêu thị loại bỏ túi và vài ba quán ăn lụp xụp của người da đỏ...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG ÁNG VĂN-2

Đâu chừng khoảng năm 1960, giáo sư Nguyễn Khắc Hoạch chủ trương tạp chí văn chương THẾ KỶ 20 ở Sài-gòn, tập hợp nhiều cây bút lỗi lạc ở miền Nam buổi đó. Phần VĂN có Vũ Khắc Khoan, Mặc Đỗ, Nghiêm Xuân Hông ... Phần THƠ với Cung Trầm Tưởng, Quách Thoại, Tô Thùy Yên ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÊN BỜ SÔNG CŨ

Ngã ba sông mấy ai về đó nữa

Phía bên nầy năm tháng lở bờ trôi

Con đò nhỏ nối liền hai bến đợi

Tiếng ru buồn còn đó giọng à ơi...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG ÁNG VĂN ...

Có một thời, ở miền Nam nước Việt, người ta viết văn như chăm chút mặt hồng nhan.

Từng chữ từng câu, dấu chấm dấu phẩy, nghĩa đen nghĩa bóng ... mỗi mỗi đều được cân nhắc như cứ sợ lỡ tay làm hoen ố nét đài trang. 

Thái độ trân trọng đó đến một lúc trở thành tự nhiên như đã tiềm ẩn đâu từ trong vô thức...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

MỘT BÊN LÀ NÚI MỘT BÊN LÀ RỪNG

Quán là một túp lều nhỏ nằm dưới chân đồi, bên lề con đường mòn dẫn từ hương lộ đến tận đỉnh đồi. Phía sau quán là bãi cỏ tranh cao khỏi đầu. Hương lộ là con đường đất trộn cát nhiều hơn đá, đầy ổ gà, rộng vừa đủ cho một chiếc xe hơi. Cách đó vài trăm thước là một ngã ba với khu chợ gồm mấy dãy hàng quán vách ván lợp tôn...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp