góc chung


SÔNG NÚI TÔI ƠI

Bảy thằng thuở nao vừa mới lớn

Học về chơi bóng rổ trong sân

Sân Phan Chu Trinh thời xa đó...

By NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp

MẸ TỪ TRÊN MÂY

Mở đầu cho bài phỏng vấn đăng trên tờ báo địa phương The NorthWest Star hôm nay là câu nói trên của người con trai nhỏ nhất của gia đình Hayes, cậu Stanley, tháng này vừa tròn 22 tuổi, một tân khoa của Đại học Texas tại Austin. Bài báo có kèm bức ảnh màu chụp bốn cha con nhà Hayes đứng sau mộ bia bà Carol Hayes tại khu nghĩa trang nằm trên đường Montgomery, vùng Tây Bắc Houston...

By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-1-

Sau khi ông Phan Khôi, trên mặt báo Phụ Nữ Tân Văn xuất bản năm 1930, hạ bút kết bài thơ Tình già- kể chuyện tái ngộ của một cặp tình nhân đã quá lứa lỡ thời, nhắc nhở nhau ba điều bốn chuyện cũ rồi lại ... tái chia tay- bằng cái hình ảnh lẳng lơ quá mạng: con mắt còn có đuôi ngay sau khi liếc mắt đưa nhau đi rồi, là phát sinh ra ở Việt Nam phong trào làm Thơ Mới. Từ đó, mấy ông bà vốn được trời ban ( hay bị trời hành ) cho cái tánh hay ru với gió mơ theo trăng và thơ thẩn cùng mây...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-2-

... Cuối năm 2001, khi trở về từ một chuyến đi xa, tôi được người quen nhét vội vào xách tay, tập sách mỏng vừa "thỉnh" được ở đâu đó, để đọc đi đường. Lòng cuối năm chừng đâu cũng lạnh và cứ chông chênh như chuyến bay ngày trở gió. Tập thơ có tựa Nụ cười Tuyết Lãnh và tên người lạ hoắc Toại Khanh. Từ mấy dòng đầu tiên, tôi đã thấy mây ở đâu mà như ùa vào cửa kiếng và chuyến bay sau đó cứ lênh đênh như một cuộc vân du ... Ô hay thơ ở đâu mà bỗng về nhiều vô số kể. Mà bay bổng. Mà trầm uất. Mà tươi rói. Mà chín mùi. Mà xả láng. Mà đắn đo. Mà ngộ thiền. Mà lụy tục...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÓC TƠ

ngồi đây sầu xuống đã dài

từ trong trí nhớ tóc hoài tuổi xanh

dẫu mai ngẫu nhĩ chưa thành...

By VU HOANG THU-HOANG XUAN SON-TRAN BANG THACH-CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MỘT NHỊP DỪNG

Khoảnh khắc những vòng tay. Hụt hẫng

Một vuông trời đêm, thức giấc

Bóng tối so dài hạt lệ…

Khoảnh khắc những đêm thầm, nỗi sợ...

By NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

MÂY BÃO

có thật bông phèn hoa đá nở

khi trại săn cửa đóng truy lùng

tin sách dạng bình thường trở lại

nghe mùa bão chữ bước thung dung...

HOANG XUAN SON

Đọc tiếp

TỪ ĐOẠN TRƯỜNG LỤC BÁT CAO VỊ KHANH

khúc đoạn trường

đau đáu đau

sáu đâm sâu

tám khêu sầu...

By VU HOANG THU

Đọc tiếp

LIÊN KHÚC SÔNG XƯA

Em đem chi nắng qua sông

để cơn mưa rớt giữa lòng trường giang

Tôi bên nầy lỡ đò ngang

nhìn mưa thấy nắng của hoàng hôn xưa...

By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

ĐEM THEO BÀI VỌNG CỔ

Gần cuối năm 1980 trong cái lạnh cắt da, gia đình chúng tôi vừa chân ướt chân ráo rời trại tị nạn Bataan, tỉnh Morong, xứ Philippines đặt chân đến thành phố Houston, xứ cao bồi Texas. Chỗ ăn ở chưa yên thì nói chi đến cái tâm lý an bần lạc đạo. Âu lo và nhớ nhà vô kể. Cái Tết Âm Lịch lại sắp đến, càng thấy nhớ đủ mọi điều. Bây giờ không nhớ năm ấy là năm con Tí hay con Sửu, hay con gì; chỉ nhớ mình là con chim ly xứ, một loại thiên di đi trốn lạnh...

By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp