góc chung


BIỂN XƯA GIỜ VẪN GIÓ

Buổi sáng rét ngọt trên chỗ ngồi. Không có nắng để nhìn thấy trong mắt nhau hơi ấm.

Trên thềm cỏ vừa đổi màu những cánh lá màu vàng sậm từ một mùa đông. 

 như màu tóc của nàng. Chiếc áo phồng căng cánh gió...

PHAM NGU YEN

Đọc tiếp

CHÀO NGUYÊN XUÂN

Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng...

BUI GIANG

Đọc tiếp

MƠ HƯƠNG CẢNG

Để ghi nhớ một chuyến đi, Nguyễn đặt tên con gái là Hương Cảng.

Gọi lên, Hương Cảng gợi đến sóng gió đại dương, boong tàu bềnh bồng 

và chất men tứ chiếng của những nơi chung đụng tạm bợ nhiều giống người và rất nhiều tâm sự...

VU KHAC KHOAN

Đọc tiếp

KHÚC BI TRÁNG

Hơn hai trăm năm trước, cái bóng đồ sộ huy hoàng của nhà Lê sau ba trăm năm, chỉ còn là những vệt mờ trong bóng hoàng hôn. Không có một vị vua nào lại nghèo như vua Lê Hiển Tông và cũng không có một nàng công chúa nào lại nghèo như Ngọc Hân công chúa...

KHUAT DAU

Đọc tiếp

NGÀY ĐÓ CHÚNG MÌNH

Tôi đi xa mới về. Thùng thư trước nhà đầy ắp, cả cái hộp thư riêng ở bưu điện cũng không còn chỗ nhét. 

Ngoài phần lớn những thứ đáng vất, từ cả hai thùng thư, tôi có trên mười cái thư và vài gói bưu phẩm không thể không mở ra...

TOAI KHANH

Đọc tiếp

NÓI VỚI EM LỚP SÁU

VÕ PHIẾN :

“... nguyên vào tháng 2 năm 1975, bộ Giáo dục tổ chức một cuộc thi văn chương giữa các trường trung học trong nước. Giai phẩm Xuân của trường nữ trung học Gia Long (Sài gòn) được chọn trao giải nhất, giai phẩm trường Bùi thị Xuân (Đà lạt) được giải nhì...

TRAN BICH TIEN

Đọc tiếp

CHÀO THU LỤC TỈNH

Trời thu dựng mây thu trời gió thổi
Trời thu vang em đứng đó nghe không
Con én liệng mùa xưa xuân nghẽn lối...

BUI GIANG

Đọc tiếp

ÁO-HẠ-VÀNG

Nói y như trong kinh thì vạn hữu không gì là ngẫu nhiên. Mỗi cọng rêu, ngọn cỏ hay từng con ong, cái kiến thảy đều do nhân duyên mà có. 

Ai người học Phật đều ít nhiều biết qua chuyện đó. Vậy mà có ai trong số này lại không một lần bất chợt đứng dưới hiên mưa mà bỗng nhiên nhớ về một chuyện xưa cũ càng không hò hẹn. 

Không phải ngẫu nhiên thì còn là gì nữa...

TOAI KHANH

Đọc tiếp

TÌNH YÊU KHÔNG BAO GIỜ ĐỦ

Nhiều khi, bạn rất ít viết khi hạnh phúc. Nhưng khi đau khổ, bạn lại viết nhiều. Anh đang ở lưng chừng giữa hạnh phúc và khổ đau, 

càng viết thì càng cảm thấy những điều mình viết ra chưa thấm vào đâu với những điều mình đang trải nghiệm...

PHAM NGU YEN


Đọc tiếp

DẤU HỎI NẶNG


Dấu hỏi chập chờn ma trơi

Dồn tôi chân tường nỗi sợ

Bóng tôi, hiu hắt bóng lời...

NGUYEN THI KHANH MINH


Đọc tiếp