góc chung
TẶNG NHỮNG CÔ GIÁO TRONG ĐỜI
Ước chi tôi là tôi của thời
áo trắng quần xanh mặt sáng tươi
ước chi trà trộn vào khung lớp
lên tranh tôi đẹp một chỗ ngồi...
HOANG XUAN SON
Đọc tiếpQUÊ HƯƠNG TÔI XỨ DÂN HỜI
Quê tôi, một miền quê thuần nông, nghèo nhưng không đến nỗi đói, nằm cạnh sông Kôn,
con sông lớn nhất tỉnh Bình Định chảy qua kinh thành Đồ Bàn với rất nhiều huyền thoại...
KHUAT DAU
Đọc tiếpMÙA MƯA THÁNG MẤY
Mưa chiều xứ lạ không buồn mấy
Chỉ đủ pha vừa một nhớ thêm
Mưa đâu cũng giọt trời rơi xuống...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpGIẢ SỬ
Giả sử sóng thần ập vào Nha Trang
Ập vào Mũi Né
Anh chỉ kịp quẳng em lên một chiếc thuyền thúng...
DO HONG NGOC
Đọc tiếpBẠN NHẬU CŨ
Hắn chịu thiệt là mình mê chơi, ham vui, và vì thích chơi vui nên khoái nhậu. Còn gì buồn bằng việc phải về nhà sớm vào những buổi chiều cuối tuần dìu dịu nắng, gió nhẹ hiu hiu, phải ngồi một mình trong những buổi trưa trời mưa rả rích.
NGUYEN NGOC TU
Đọc tiếpVỀ CAL POLY NHỚ THÀNH PHỐ CŨ
Đường lên núi lạ - người đi chưa về
Trông mây chiều chạnh nỗi thề
Ngày thu trống rụng bên lề cỏ sương...
NGUYEN NAM AN
Đọc tiếpNHỮNG TIẾNG RAO KHUYA
Biến cố Tết Mậu Thân 1968, tôi được mười tuổi và đang học lớp năm.
Khuya ngày mồng Một sau tiếng nổ rền vang đánh thức cả nhà thì đám cháy bắt đầu từ cuối dãy khu trại nhà tôi đang ở.
NGƯỜI Ô MÔN
Đọc tiếpCỔNG TRƯỜNG THỜI CON GÁI
Mỗi năm cứ vào mùa tựu trường là quê tôi bắt đầu có những cơn mưa sớm. Những cơn mưa bất chợt, tình cờ như mang hơi thở cho hai hàng bạch đàn dẫn vào sân trường trổ hoa. Hoa bạch đàn từng chùm tủa trắng trinh nguyên treo hai bên đường vào lớp học.
NGƯỜI Ô MÔN
Đọc tiếpHÓA RA LẦN CUỐI EM BUỒN NGHỈ CHƠI
Ta về cuối năm nhà đóng cửa
Sáu tháng dường nhu cả một đời
Sáu tháng lưng tròng con mắt đợi
Hoàng hôn đời xuống bạc như vôi...
NGUYEN NAM AN
XÍCH LẠI ĐI EM
Xích lại đi em cho mùa thôi gió
Cát bụi đời nằm yên nghỉ bờ vai
Con chim nhỏ vẫn hát bài tình nhỏ
Lời bâng quơ như thuở đó ngậm ngùi
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếp