góc chung


CAOHOÀNG HỒ

Đêm rồi nằm mộng một giấc lạ thường. Thấy không dưng mua tấm vé số trúng được lô an ủi. Thấy tự nhiên cầm tiền xăm xăm đi mở ngay một quán ăn “đặc sản” hai miền Trung Nam, xin môn bài dựng bảng hiệu “Cao Hoàng Hồ” nằm trên con đường huyết mạch ở phố Mộng Lệ...

By HO DINH NGHIEM

Đọc tiếp

THƯ-GỞI-CAO-VỊ-KHANH

Tôi là một người vốn sống ở miền quê, thuở nhỏ có học trường làng rồi lớn thêm một chút được cha mẹ cho lên tỉnh học. Lớp học trò quê lên tỉnh như chúng tôi thì nghèo lắm Thầy ạ! Cha mẹ làm ruộng, thiếu trước hụt sau, nên không gia đình nào đủ tiền cho con cái ăn cơm tháng; mà phải tự lực cánh sinh bằng cách lên gần trường học kiếm mướn một khoảnh đất rồi chở tre chặt lá lên che chòi cất tum cho con cái có chỗ tạm ngụ mà học hành...

By LUONG THU TRUNG

Đọc tiếp

CÁM ƠN

Cám ơn em, chiếc cổ tròng

vô thân áo, ấm, chút nồng nàn. xưa

cám ơn em vạt trời mưa...

By HOANG XUAN SON

Đọc tiếp

CHÚT RƯỢU-TÍM CHIỀU

Mây hoe trời tím giải…chiều

lượng tâm ở ngón phù điêu…huyền cầm

tiếng hồ…vỡ đại tòng lâm...

By HOANG XUAN SON-CAO VI KHANH

Đọc tiếp

EM VÀ NẮNG ...

Nắng từ cuối dãy hành lang

Nắng qua cửa lớp, nắng quàng tóc em

Lòng tôi nắng cũng vừa lên...

By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

TA NGHE CHỪNG THIẾU

Nên mỗi ngày qua
thêm một nỗi buồn riêng
thêm một chút ngậm ngùi cố thổ
ở ở, đi đi ta làm khách trọ

sớm nắng chiều mưa bóng nhỏ bên đường...
By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

HỌC TRÒ

Áo trắng ai đi chiều lộng gió 

vành nón che nghiêng nửa mặt cười 

giữa giờ tan học người đông quá 

theo bước ai về ngại bước ai...

By HOANG XUAN SON-TRAN BANG THACH-CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRÁNG SĨ HỀ

Tôi chưa hề gặp Phạm Ngọc Lư. Nhưng quý trọng người thi sĩ ấy : con người, tài năng, nhân cách. Và khí phách. Khí phách với cuộc đời và những kẻ bội bạc vô ơn, những bằng hữu một thời đã bán linh hồn cho quỷ! Tôi đọc Lư từ những ngày đầu của tâm thức văn nghệ trẻ dấn thân, trên Văn, và những diễn đàn khác...

By HOANG XUAN SON

Đọc tiếp

ĐƯỜNG TIM-TÌM ĐƯỜNG

Theo em mấy chục con đường

Em loanh quanh lượn phố phường đông vui

Một con đường giữa tim tôi

Sao em không chịu dạo chơi một vòng...

By TRAN BANG THACH-CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÔI VÀ NHỮNG KHỔ HÌNH

Cuối cùng thì tôi biết mình phải làm gì. Tôi phải ra đi.

Chỉ có việc rời khỏi căn nhà nầy là tôi sẽ không còn nghe những tiếng khóc rấm rức từ trong lòng ngực của mọi người. Nhất là không phải thấy những ánh mắt. Ánh mắt mờ mịt như ướt đẫm sương mù của mẹ tôi đâu đó ...

By TRAN BANG THACH


Đọc tiếp