góc chung


C Ô Đ Ơ N

Khi tôi uống đỏ nghe phừng

Đọc tiếp

CUNG TÍCH BIỀN-xứ động vật

Đọc Xứ động vật của nhà văn Cung Tích Biền [Nhân Ảnh xuất bản, California, 2018], người đọc không thể không bàng hoàng, kinh động vì những trang viết khốc liệt như được viết từ nỗi đau xé ruột và lòng phẫn nộ tràn ứ, đầy dâng. Hiển nhiên, ở đây nhà văn viết không phải để giải trí, mua vui...

Đọc tiếp

TRẦN HOÀI THƯ

Trải qua 20 năm chiến tranh mà, kết cuộc là những trại tù cải tạo giăng mắc khắp đất nước; những chia lìa từ biển Đông; những năm tháng đói kém suốt thời gian chính quyền CSVN còn chủ trương “khóa cửa;” người dân miền Nam bị xô tới một phận số chung: Phận số tù đầy. Phận số siêu tán. Đau thương...

Đọc tiếp

BÀI GỞI TCV

Nói gì tình yêu và tổ quốc

Đọc tiếp

THÁNG TƯ VÀ những-nvl

Tháng Tư và những cơn mưa cũ

Đọc tiếp

THÁNG TƯ HỒI TƯỞNG

Tôi ngồi trong một quán cà phê mới, nơi góc đường Lavaca và đường số 2. Quán nằm trong khu vực City Hall. Mùa xuân đang chảy những dòng nắng như mật trên đường. Những tòa buynh-đinh vuông vức màu gạch nhìn xuống mặt lộ phẳng phiu...

Đọc tiếp

MÀI DAO MÀI KÉO

Nói đến "mài dao mài kéo", ở Việt Nam hồi xưa, hồi thời Pháp thuộc, người ta nghĩ ngay đến giới "anh chị"- hạng xâm mình... trên rồng dưới rùa – sửa soạn khí giới để làm "một trận thư hùng" thanh toán nhau hay trả thù nhau...

Đọc tiếp

CHUYỆN NGƯỜI LÍNH ĐEO CÀNG TRỰC THĂNG

Khoảng 3 giờ sáng đêm 20 rạng ngày 21 tháng 4, từ trên căn cứ pháo binh Núi Thị hướng nam thị trấn Xuân Lộc 5 cây số, Thiếu Tá Nguyễn Hữu Chế, Tiểu đoàn trưởng TĐ2/43 thấy đèn pha xe sáng rực trên những ngã đường trong thành phố...

Đọc tiếp

BUỒN XƯA ĐÃ HẾT

Buồn xưa bây giờ có còn buồn không?

Đọc tiếp

VIẾT CHO HỒN THƠ DẠI

Có những lúc tôi muốn đi về phía một tình buồn, như đi về một trạm dừng của định mệnh. Nơi phố khuya miệt mài những hàng cây và con đường mệt đuổi theo những quá khứ. Đêm chưa kịp thắp đèn mà đêm đã mù mịt giăng mưa. Những đời xe nối đuôi nhau ướt át theo dòng đời...

Đọc tiếp