góc chung


CÓ NHỮNG VẦN THƠ-2-

... Cuối năm 2001, khi trở về từ một chuyến đi xa, tôi được người quen nhét vội vào xách tay, tập sách mỏng vừa "thỉnh" được ở đâu đó, để đọc đi đường. Lòng cuối năm chừng đâu cũng lạnh và cứ chông chênh như chuyến bay ngày trở gió. Tập thơ có tựa Nụ cười Tuyết Lãnh và tên người lạ hoắc Toại Khanh. Từ mấy dòng đầu tiên, tôi đã thấy mây ở đâu mà như ùa vào cửa kiếng và chuyến bay sau đó cứ lênh đênh như một cuộc vân du ... Ô hay thơ ở đâu mà bỗng về nhiều vô số kể. Mà bay bổng. Mà trầm uất. Mà tươi rói. Mà chín mùi. Mà xả láng. Mà đắn đo. Mà ngộ thiền. Mà lụy tục...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÓC TƠ

ngồi đây sầu xuống đã dài

từ trong trí nhớ tóc hoài tuổi xanh

dẫu mai ngẫu nhĩ chưa thành...

By VU HOANG THU-HOANG XUAN SON-TRAN BANG THACH-CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MỘT NHỊP DỪNG

Khoảnh khắc những vòng tay. Hụt hẫng

Một vuông trời đêm, thức giấc

Bóng tối so dài hạt lệ…

Khoảnh khắc những đêm thầm, nỗi sợ...

By NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

MÂY BÃO

có thật bông phèn hoa đá nở

khi trại săn cửa đóng truy lùng

tin sách dạng bình thường trở lại

nghe mùa bão chữ bước thung dung...

HOANG XUAN SON

Đọc tiếp

TỪ ĐOẠN TRƯỜNG LỤC BÁT CAO VỊ KHANH

khúc đoạn trường

đau đáu đau

sáu đâm sâu

tám khêu sầu...

By VU HOANG THU

Đọc tiếp

LIÊN KHÚC SÔNG XƯA

Em đem chi nắng qua sông

để cơn mưa rớt giữa lòng trường giang

Tôi bên nầy lỡ đò ngang

nhìn mưa thấy nắng của hoàng hôn xưa...

By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

ĐEM THEO BÀI VỌNG CỔ

Gần cuối năm 1980 trong cái lạnh cắt da, gia đình chúng tôi vừa chân ướt chân ráo rời trại tị nạn Bataan, tỉnh Morong, xứ Philippines đặt chân đến thành phố Houston, xứ cao bồi Texas. Chỗ ăn ở chưa yên thì nói chi đến cái tâm lý an bần lạc đạo. Âu lo và nhớ nhà vô kể. Cái Tết Âm Lịch lại sắp đến, càng thấy nhớ đủ mọi điều. Bây giờ không nhớ năm ấy là năm con Tí hay con Sửu, hay con gì; chỉ nhớ mình là con chim ly xứ, một loại thiên di đi trốn lạnh...

By TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

CẢM ĐỀ LỤC BÁT ĐOẠN TRƯỜNG

Đoạn trường lục bát buồn tênh

Nước mắt rơi tưởng mông mênh bể sầu

Người về đâu, người nơi đâu...

By TRAN THI NGUYET MAI

Đọc tiếp

CHÀO THỦ ĐỨC

Thanh gươm cật ngựa lên đồi

Từ đây thầy đã thành người đao cung

Những đêm ứng chiến mịt mùng...

By TRAN BANG THACH-CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TA VỀ NHÌN LẠI

Ta về nhìn lại muôn nơi

chẳng còn đâu nữa bóng người ngày xưa

khuất xa mấy nẻo đò đưa...

By TRAN THI NGUYET MAI

Đọc tiếp