góc chung


CÓ NHỮNG VẦN THƠ-19

*- Trong tập THƠ MIỀN NAM 1954-1975, tập một, xuất bản ở Mỹ năm 1991, ông Võ Phiến có giới thiệu một bài thơ của một thiếu nữ chưa hề có tên tuổi gì trên văn đàn : “một nữ sinh trung học”. Giới thiệu một cách mơ hô như vậy nhưng hẵn là để biểu lộ sự ngạc nhiên (!) về lứa tuổi của người làm thơ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MÙA HẠN

Ở đây, địa ngục chín tầng sâu
Cả giống nòi câm lặng gục đầu
Cắn chết hàm răng, ứa máu mắt
Chung xiềng nhưng chẳng dám nhìn nhau...

TO THUY YEN

Đọc tiếp

ĐÊM GIÃ TỪ HÀ NỘI

Từ chỗ anh đứng, Phượng nhìn sang bờ đường bên kia. 

Những tảng bóng tối đã đặc lại thành khối hình. 

Từng chiếc một, những hàng mái Hà Nội nhoà dần...

MAI THAO

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-14

Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn...

TUE SY

Đọc tiếp

TÀU ĐÊM-

Tàu đi. Lúc đó, đêm vừa mỏi
Lúc đó, sao trời đã ngủ mê
Tàu rú. Sao ơi, hãy thức dậy
Long lanh muôn mắt tiễn tàu đi...

TO THUY YEN


Đọc tiếp

ĐÓA CHUNG TÌNH

Những dòng thư của Y-Linh như hàng trăm, hàng ngàn nốt nhạc bất ngờ len vào từng ngỏ ngách da thịt tôi. Tôi cảm nhận hết những nốt cao, nốt trầm. Những cung oán cung thương chạy vào từng tế bào não, rồi chạy xuống tế bào tim để tôi nhớ hết một cuộc tình của mấy chục năm qua...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

VIỆT NAM THƯƠNG KHÚC-trích đoạn

Qua hàng chợ Tết bày rượu mạnh

Trời cuối đông hơi lạnh gay gay

Ô kìa Tết nữa ô hay...

KIET TAN

Đọc tiếp

HƯƠNG ĐÊM

Sống chung được hơn một năm thì tôi và Tầm quyết định chia tay. Cũng không có gì hệ trọng hay bi đát đến nổi thù địch. Cả tôi và nàng đều ở tuổi quá ba mươi, đã trưởng thành và ít nhiều dạn dày trong tình trường không ràng buộc của trách nhiệm...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

TÔI NHÌN TÔI CÔ ĐƠN

Bạn ngạc nhiên không, vì trên đời này còn có một sở thích, đó là thích cô đơn!

TRAN CAM QUYNH NHU

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-11

Người em xưa trở về đây một bận
Con đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳ
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể...

HOAI KHANH

Đọc tiếp