góc chung


ĐỈNH ĐÁ NÀY VÀ HẠT MUỐI ĐÓ CHƯA TAN

NGUYEN THI KHANH MINH



Đọc tiếp

HƯƠNG XƯA, CÒN Ủ

Chiều nay vườn tạnh cơn mưa

Ơn trời lẫy giọt hương xưa xuống trần

Thương em khăn áo ngại ngần

Khóe son phai chút duyên thầm sang anh..

BCD

Đọc tiếp

ƠN QUÊ HƯƠNG

Sơn hà cương vực đã chia*
Sao máu lệ mãi đầm đìa bao phen
Tiệt nhiên định phận…

KHANH MINH

Đọc tiếp

MƯỜI-NĂM

Mười năm. Trăng sáng. Chiêm bao
Cành lau hỏi gió xứ nào. Tóc xanh
Sao khuya còn chút thiên thanh
Đêm mài gươm. Tiếng hận đành. Thiên thu...

KHANH MINH

Đọc tiếp

NẾU ĐỂ CHIA TAY THÌ ĐỪNG

Khi nàng bỏ đi rồi, trong suốt nhiều năm tôi mơ chỉ một giấc mơ. Là thấy nàng trở về.

Những cơn mơ trống hoác nhưng chật chội hình ảnh nàng và những giọt nước mắt rơi không thành tiếng...

PHAM NGU YEN

Đọc tiếp

NHÌN LUI MỘT ĐỊNH MỆNH

Mười tám năm tôi xa quê và ba mươi ba năm Vũng Tàu của tôi đã phai nhạt màu xanh. 

Muối của biển có còn mặn mà hay phôi pha vì mỗi mùa giông bão?

PHAM NGU YEN

Đọc tiếp

MƯA BÊN KIA SÔNG

“...Vòng tay xưa còn đó

bờ môi em còn đó,

cúi xin đời..!”

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

THẢ KHÓI LÊN TRỜI

Chiếc ghe tam bản của vợ chồng thằng Bé đi ngang qua bến. 

Thằng Bé buông lơi tay chèo nói với lão Thụ: vợ chồng tui đi nghen...

NGUYEN CAT DONG

Đọc tiếp

THÊM MỘT TIẾNG ĐỘNG ĐÃ TẮT

Chỉ mới gõ dòng tựa trên tôi đã muốn ngừng tay. Đã tắt một tiếng động nữa rồi! Thật sao? Không có gì thật hơn sự ra đi của người bạn thơ Triều Uyên Phượng. 

Và không có gì buồn hơn khi cứ lần lượt nhìn nhóm bạn mình mỗi ngày một thu nhỏ...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

PHÍA NGHỊCH CỦA TỪ TRƯỜNG

Khi tôi máy động hồn mù

Từ xa xăm nỗi vàng thu rực ngời

Chiếc áo bận ngược trùng khơi

Đã phơi phóng những chặng đời rêu rong...

HOANG XUAN SON


Đọc tiếp