
góc chung
CHẲNG LẼ
Chẳng lẻ tôi về Sài gòn
Nghe “chữ nghĩa mới” tưởng còn đâu đâu
Quê hương đất nước rầu rầu...
NGUYEN NAM AN
Đọc tiếpCÓ NHỮNG VẦN THƠ-9
Khi tới tuổi đi học, dù sanh đẻ ở tỉnh lẻ, ba tôi vẫn dẩn tôi đến trường tây ở ... tỉnh, gởi gắm cho được. Hồi đó ... lại hồi đó, ở chỗ khác thì sao không biết-mà làm sao biết được, thân cao nhóng chưa qua khỏi mấy cái hàng rào me keo thì làm sao thấy xa hơn cái xả Châu Thành làng Long Châu ... nơi có một ngôi trường ...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpĐÊM NGHE TIN THẰNG BẠN THÂN VỪA CHẾT
Mầy đã đi rồi! Có thật không Sinh?
Đêm xứ lạ tao buồn thê thiết
muốn đọc mầy nghe một bài thơ mới viết
mầy đâu còn bên đó để nghe thơ!
TRAN BANG THACH
Đọc tiếpNƠI SÔNG VỀ VỚI BIỂN
Căn nhà mẹ tôi nằm dọc theo con sông Bình Hòa Phước. Có lẽ người ta lấy tên làng gọi tên cho khúc sông nhỏ chảy xuyên qua cù lao Cái Múi. Để về Bình Hòa Phước có thể đón đò máy từ Cái Bè hay bến đò từ chợ Vĩnh Long. Thường thì tôi thích đi ngõ Vĩnh Long hơn, vì nếu trễ đò còn có thể đón xe lam qua bắc Cổ Chiên...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpTRƯỚC KHI THẤT TRẬN
Mỗi đứa bé lớn lên đều khám phá xã hội vây quanh cùng thế giới bao la qua hai cách: tiếp xúc với thực tế, lắng nghe người lớn nói chuyện và học hỏi ở trường lớp. Sau nữa là đọc sách. Cách thứ nhì cho tôi nhiều hiểu biết hơn cách thứ nhất...
TRAN VU
Đọc tiếpGIÁP TẾT
Những ngày giáp tết, quê xa
Vẫn là phố lạ, vẫn là người dưng
Mắt vương hạt bụi rưng rưng...
TRAN THI YEN THU
Đọc tiếpMƯA BỤI
Ngày lên chênh chếch phố phường
Mưa giăng sương, mưa cuối đường em qua
Ôm em trong mắt tình nhòa...
BCD
Đọc tiếpCÓ NHỮNG VẦN THƠ-8
Ông Nguyễn Đình Toàn có lẽ là một trong đám con cháu được cưng chìu nhất của ... Ông Trời-nếu thực có một ông được gọi là ông trời. Thường là cái của-gia-bảo-gọi-là-tài-hoa, ông chỉ để lại cho con cháu, mỗi đứa một thứ. Có đứa còn không được thứ nào...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpMẤY TUỔI XA NGƯỜI
Người đàn bà tóc búi cao, cổ thon dài tuy trang điểm nhẹ vẫn không che dấu được nét đẹp mặn mà một thời son trẻ. Sau vài cử chỉ khách sáo ban đầu, tôi dần nhận ra ánh mắt và nụ cười quen thuộc dù đã bốn mươi năm...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpNHỮNG NGÀY GIỮ-CHỐT-MẸ-TÔI
đọc lại đời với thơ vơi
thấy tôi thuở đó nay rồi tôi đây
cuối tuần giữ mẹ nơi này
vết đau trên giấy ghi đầy hồn nay...
NGUYEN NAM AN
Đọc tiếp